TP HuếTheo độc giả Bình Minh, việc vào vạch xuất phát với suy nghĩ cuộc đua này chỉ là một bài longrun, cô đã hoàn thành cự ly 21km vượt xa mong đợi ở VnExpress Marathon Huế.
Độc giả Bình Minh (bib 80272) trên đường chạy VnExpress Marathon Huế ngày 6/4. Ảnh: VnExpress Marathon
Khi lên đường vào Huế, tôi chỉ đặt mục tiêu chạy vui, tận hưởng bầu không khí phấn khích của một cuộc đua, và mang huy chương về tặng con trai.
Tôi không quá căng thẳng về thành tích, vì mấy tháng vừa rồi tôi tập luyện có phần thiếu bài bản. Buổi chạy dài nhất của tôi trong thời gian này là 17 km, mileage tuần cao nhất chỉ 25 km, và hoàn toàn không có bài tập tốc độ nào. Trong các buổi chạy cuối tuần của tôi cùng CLB Chay365 ở hồ Gươm, Hà Nội, rất lâu rồi tôi cũng không chạy được pace trung bình dưới 6. Thậm chí, tôi còn không theo được hết bài long run theo “tàu” 6:30 của CLB. Vì thế, tôi cũng xác định sub2 cho cự ly 21 ở Huế là bất khả thi.
Vào đến Huế, tối muộn thứ Bảy, trước khi đi ngủ, tôi mới tìm xem danh sách pacer, với ý định sẽ bám theo nhóm dẫn tốc sub2:15. Nhưng chỉ có hai nhóm sub2 và sub2:30. Nên tôi tặc lưỡi với suy nghĩ “Mình sẽ theo tàu sub2, rồi được đến đâu thì đến”.
Sáng Chủ nhật, tôi dậy từ 2h sáng, sớm hai tiếng so với giờ xuất phát cự ly 21. Nếu là trước đây, tôi sẽ stress vì ngủ ít, nhưng lúc này, tôi thấy ngủ thêm một tiếng đồng hồ nữa chắc thành tích cũng không cải thiện được là bao, bởi giấc ngủ lý tưởng trước cuộc đua phải tầm 4 tiếng.
Tôi có mặt sớm khoảng 15 phút, và mất thêm khoảng 10 phút để luồn lách lên phía trên tới gần vạch xuất phát hơn. Tôi không có mong muốn lên ảnh hay chạy nhóm đầu, mà chỉ muốn lên đó để bám theo các pacer thường tập trung hết phía trên.
Sau khi xuất phát, tôi phải chạy gần 5 phút mới đuổi kịp nhóm pacer sub2, đồng nghĩa với việc chạy nhanh hơn pace mục tiêu khoảng 20 giây mỗi km trong một đến hai km đầu tiên. Do đường chạy rất đông runner trong thời gian này, tôi có phần căng thẳng vì vừa phải chạy tốc độ cao hơn vừa phải để ý đề phòng va chạm với những người xung quanh, chân rào và ổ gà chẳng may có trên đường.
Tôi đọc đâu đó rằng não bộ con người không phân biệt được rõ ràng giữa điều đang thực sự xảy ra và điều ta tưởng tượng, nên những suy nghĩ lặp đi lặp lại có thể trở thành sự thật với tâm trí. Vì vậy, trên suốt quãng đường đeo bám pacer, tôi luôn tự nhẩm trong đầu câu nói: “Đây chỉ là một buổi long run quanh hồ thôi, pace này nhẹ nhàng, không có gì khó cả”. Mỗi khi nghĩ như vậy, tôi lại thấy đỡ mệt hẳn.
Và khi bám trụ được tới km thứ 14, tôi chuyển sang “niệm chú” như sau “Sức mình hiện tại chắc chắn sẽ đạt sub2. Phải bám chặt các anh pacer thôi, không được tách đoàn”.
Khoảng 3 km trước khi về đích, tôi tự thấy vẫn còn sức nên quyết định bứt lên rồi all-out để về đích. Nhưng tôi vẫn cẩn thận hỏi các anh pacer liệu còn đoạn dốc nào nữa không để phân phối sức. Và khi được thông tin rằng chỉ còn một dốc nhỏ lên cầu nữa thôi, tôi tự tin bứt lên. Lúc đó, tôi còn nghe một anh pacer nhắc to các runner khác đang theo tàu “Mọi người cẩn thận, không nên chạy theo bạn này nhé, vì bạn ấy đang chạy pace cao hơn pace mục tiêu đấy”.
Kết quả là tôi về đích với thời gian 1 giờ 57 phút, rút ngắn hai phút so với thành tích tốt nhất (PR) trước đó lập cách đây 5 năm.
Độc giả Bình Minh trong đoạn leo dốc cuối cùng trên cầu Dã Viên, khoảng 1,5km trước khi về đích. Ảnh: VnExpress Marathon
Từng chạy bộ 10 năm, tham gia một số giải trong và ngoài nước, tôi không cổ súy cho việc lười tập mà vẫn vào race với mục tiêu cao. Chạy bộ vẫn là hoạt động thể thao đòi hỏi sự kỷ luật, kiên trì và tích lũy sức bền qua năm tháng. Nhưng với trải nghiệm vừa qua ở Huế, tôi tự thấy sức mạnh tâm trí đôi khi có thể giúp làm nên những điều mà ta từng cho là không thể.
Độc giả Bình Minh
Nguồn tin: https://vnexpress.net/chay-bo-la-tro-choi-cua-tam-tri-4872794.html