*Dưới đây là bài viết của tác giả Sử Trấn Tường đăng trên nền tảng Toutiao (Trung Quốc).
Tên tôi là Sử Trấn Tường, là chủ của một trung tâm giáo dục ở Vũ Hán từ năm 2013 với lợi nhuận tương đối cao. Trong vài năm, tôi đã mua 2 căn hộ ở Vũ Hán. Thậm chí, năm 2017, tôi bỏ ra 1,5 triệu NDT ( tương đương 5 tỷ đồng) để mua một căn nhà hướng biển ở Hải Nam. Giờ đây, sau 5 năm, ngôi nhà này chẳng những không mang lại thu nhập gì mà còn tôi còn bị lỗ to. Tôi xin chia sẻ lại câu chuyện mua nhà của mình, hy vọng sẽ hữu ích với mọi người.
Năm 2010, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm giáo viên tiếng Anh tại một trường trung học tư thục ở Vũ Hán. Đến năm 2013, ngành giáo dục và đào tạo ở đây phát triển mạnh mẽ, rất nhiều giáo viên đã mở cơ sở đào tạo ngoài giờ. Học phí của những lớp đào tạo này rất đắt đỏ nhưng phụ huynh ở thành phố vẫn sẵn sàng chi tiền vì kết quả học tập của con cái đã được cải thiện vượt bậc. Nghĩ đó là một cơ hội kinh doanh, tôi đã xin nghỉ việc ở trường và mở một trung tâm giảng dạy.
Lúc đầu, tôi lo lắng rằng áp lực cạnh tranh sẽ cao và tôi sẽ không thể kiếm tiền. Nhưng trong vòng chưa đầy một năm, tôi đã kiếm được 600.000 NDT. Mở trung tâm này được 4 năm, tôi đã đủ tiền để mua 2 căn hộ, một để ở và căn còn lại để cho thuê.
Mua nhà để kinh doanh vì “thấy lợi trước mắt”
Năm 2017, trong chuyến du lịch cùng gia đình đến Hải Nam, tôi lại tìm thấy một cơ hội kinh doanh mới. Khi đang ăn sáng ở khách sạn, cô gái ngồi ở bàn kế bên có vẻ là môi giới BĐS đột nhiên hỏi tôi có muốn mua nhà không và giới thiệu về dự án của công ty. Theo đó, dự án của họ là một hòn đảo nhân tạo ở rất gần lại có xe chuyên chở tới đón người đi xem. Tò mò, tôi đã cùng cô đấy đến địa điểm dự án để xem thử.
Đó là một hòn đảo nhân tạo khổng lồ với hàng trăm tòa nhà. Đến nơi, tôi choáng váng trước cảnh tượng trước mắt. Trong sảnh có hàng trăm người đứng xung quanh mô hình mô phỏng kiến trúc của bất động sản. Phần lớn họ đến mua nhà để nghỉ dưỡng hoặc kinh doanh giống như tôi.
Theo giới thiệu, dự án này bao gồm 3 đảo nhân tạo độc lập ngoài khơi. Đảo số 1 tập trung các khu du lịch, nghỉ dưỡng, triển lãm thương mại, hội nghị khách sạn, vui chơi giải trí,… là khu dịch vụ du lịch tổng hợp quốc tế quy mô lớn. Còn đảo số 2 và số 3 chủ yếu là khu dân cư. Sau này tất cả cư dân sinh sống ở đây tạo thành một thành phố biển thu hút khách du lịch từ khắp nơi đến du lịch.
Sau đó, nhân viên bán hàng đưa tôi đến phòng mẫu để xem thử. Ban đầu, tôi đề xuất một phòng đơn rộng 50m2 rất đẹp. Nhưng sau khi cân nhắc, tôi thấy một căn rộng 75m2 với hai phòng ngủ và hai phòng khách sẽ hợp lý cho việc cho thuê hơn. Căn phòng này có ban công hướng ra biển, chắc chắn là điểm “hút tiền” nên tôi nghĩ đây là một khoản đầu tư có lời nếu mua nó và cho thuê.
Theo chia sẻ của lãnh đạo dự án, “năm 2015, giá BĐS ở đây chỉ 5.000 NDT/m2, thế nhưng chỉ 2 năm sau đó, con số đã tăng lên 20.000 NDT. Theo đà này, trong vòng 3 năm sau đó, giá nhà có thể vượt quá 50.000 NDT. Hơn nữa, BĐS ở đây đều là phòng hướng biển, trong khi những khu vực khác vị trí này hiện rất khan hiếm. Điều đó đồng nghĩa với việc BĐS này sẽ vô cùng có giá trị khiến tôi càng háo hức với việc sở hữu nó.
Nhân viên dự án còn cho biết khi mua nhà ở đây, tôi có thể đến đây mỗi dịp nghỉ lễ để nghỉ dưỡng. Thời gian còn lại trong năm, tôi có thể cho khách sạn khác thuê phòng ngắn hạn để phục vụ khách hàng của khách sạn thay vì phải tìm khách thuê. Cứ như thế, mỗi tháng tôi sẽ có một khoản tiền từ việc cho thuê này.
Thấy tôi có vẻ không tin, nhân viên có giới thiệu cho tôi thông tin của một ông chủ khách sạn chuyên kinh doanh loại hình này. Họ thuê nhà của gia chủ rồi đăng lên mạng cho du khách thuê ngắn hạn. Sau khi liên hệ, chưa đầy 10 phút đã có một người đàn ông trung niên đi tới và nói với tôi:
“Tôi là chủ một khách sạn nghỉ dưỡng, sau này nếu cho tôi thuê căn nhà diện tích là 75m2 đó, tiền thuê hàng tháng tôi sẽ trả 4.000 NDT, tiền thuê hàng năm khoảng 50.000NDT”.
Đây quả là một mối làm ăn tốt nên đã xin lại thông tin của ông chỉ khách sạn. Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải suy tính thêm nên vẫn chưa chốt mua ngay. Trở về Vũ Hán sau chuyến du lịch, tôi cứ đắn đo mãi về việc mua căn hộ đó. Một phần cũng do tôi chưa có đủ tiền ở thời điểm hiện tại, tuy nhiên sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định bán đi căn nhà còn lại của mình để lấy tiền đầu tư vào thương vụ có vẻ béo bở này.
Rao bán được 1 tuần thì có người đến mua. Được giá, tôi bán luôn không suy nghĩ và cầm lấy 1,5 triệu NDT (tương đương 5 tỷ đồng) ký và mua căn hộ tôi mong muốn.
Bàng hoàng vì bị lừa
Đến năm 2019, căn hộ cuối cùng đã được bàn giao. Lúc nhận nhà tôi rất vui, không chỉ được trang trí đẹp mắt mà còn được trang bị đầy đủ tivi, máy giặt, điều hòa và các thiết bị gia dụng khác, sofa, giường, tủ quần áo…Mọi thứ đều hoàn hảo và đã sẵn sàng để dọn vào ở.
Sau khi sống ở đó được một tuần, tôi gọi vào số điện thoại ông chủ khách sạn để lại khi tôi mua căn nhà. Ông ta rất vui vẻ khi tôi gọi tới, sau khi bàn bạc việc cho thuê căn nhà, ông chủ này đề xuất vì đồ đạc trong nhà của tôi không đáp ứng được yêu cầu của khách sạn bên họ. Nếu muốn cho họ thuê, phải dựa theo yêu cầu của họ mà trang trí lại.
Sau đó, người đàn ông trung niên gửi cho tôi một danh sách các thiết bị gia dụng, bao gồm cả số điện thoại và địa chỉ. Tôi đã gửi danh sách cho người bán và biết tổng chi phí của những thiết bị này lên đến 98.000 NDT. Bởi vậy nên tôi quyết định sẽ không mua thêm thiết bị, đồng thời không muốn cho người đàn ông trung niên đó thuê căn hộ.
Sau đó, tôi đi liên hệ thêm những khách sạn khác có dịch vụ tương tự nhưng chẳng một nơi nào đưa ra mức giá thuê ưng ý. Cuối cùng tôi vẫn liên hệ lại với ông chủ kia và bỏ ra 98.000 NDT để sắm sửa toàn bộ nội thất mới. Khi đó tôi cho rằng tiêu một ít tiền cũng không có gì sai. Theo tính toán của tôi, số tiền mua đồ đạc, vật dụng này khoảng hai năm có thể hoàn vốn.
Vì đã cho thuê lại nhà nên một khoản tiền 4.000 NDT được chuyển đúng hạn cho tôi vào ngày 1 hàng tháng. Khi đó, tôi vẫn cảm thấy khá đáng tin cậy. Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh 2019, tôi lại đưa bố mẹ đến Hải Nam nghỉ dưỡng. Nhưng khi về đến nhà, tôi phát hiện trong nhà không có người ở, bên trong thậm chí còn có rất nhiều bụi, phải lau chùi mấy lần mới sạch. Lúc này tôi hơi thắc mắc nên đã gọi điện cho chủ khách sạn và nhận được câu trả lời rằng không có ai thuê nhà cả và tháng nào người đàn ông này cũng mất 4.000 NDT để trả cho tôi.
Đầu năm 2020, ông chủ khách sạn đột nhiên nhắn cho tôi báo rằng đồ đạc, vật dụng trong nhà hơi ẩm mốc, dùng một năm nên cũ quá, cần thay thế bằng một bộ đồ đạc và thiết bị mới theo danh sách. Sau đó tôi xem danh sách anh ấy gửi, lần này chi phí thậm chí còn cao hơn trước, lên tới 100.000 NDT.
Sau khi xem xong, tôi cảm thấy mình bị lừa, liền hỏi: “Đồ đạc, vật dụng mua năm ngoái đều phải thay mới sao? Chúng không hỏng, tại sao lại phải đổi?” Người bên kia ấp úng nói: “Tôi đành chịu. Đây là quy định của công ty, nếu cô không thay đổi, chúng tôi sẽ không gia hạn hợp đồng thuê.”
Lần đầu tiên tôi rơi vào hoàn cảnh này, 98.000 NDT đã chi vào năm ngoái tôi thậm chí còn chưa thu hồi đủ, mới được 48.000 NDT. Lần này, tôi trực tiếp từ chối yêu cầu của bên khách san và quyết định sẽ không cho họ thuê. Sau sự việc này, tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn nên quyết định tôi lấy danh sách đồ đạc phải mua kia đi tìm gặp một người bạn bán đồ gia dụng. Xem xong anh ấy nói:
“Đây là thương hiệu gì vậy? Chúng đều là những thứ rất bình thường, tổng giá chỉ khoảng 15.000 NDT. Hoàn toàn không có giá 98.000 NDT. Cậu bị lừa rồi.”
Lúc này tôi mới nhận ra mình thực sự đã bị lừa. Trong một lần khi đang mua sắm ở cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, nhân viên ở đấy nói với tôi rằng ở đây bây giờ có rất nhiều người lấy danh nghĩa thuê lại nhà làm khách sạn, thực chất là người bán đồ gia dụng muốn lừa chủ nhà để kiếm lợi nhuận cao.
Hóa ra người đàn ông thuê nhà của tôi hoàn toàn không phải là chủ khách sạn mà là người bán đồ gia dụng tư nhân. Tổng giá của đồ đạc và thiết bị ông ta bán cho tôi là 98.000 NDT, sau khi trừ đi tất cả chi phí, ông ta vẫn còn lãi 36.000 NDT. Nếu có 10 chủ sở hữu như vậy, khoản này sẽ là 360.000 NDT, nếu có 100 chủ sở hữu như vậy, nó sẽ là 3,6 triệu NDT, lợi nhuận cao hơn nhiều so với việc bán đồ nội thất thông thường.
Hơn nữa sau đó tôi còn biết rằng thực ra những người bán nhà ở đây đều cùng nhóm với họ. Ngay từ đầu, tôi đã rơi vào bẫy mà không hề hay biết.
Đến năm 2021, trung tâm giảng dạy của tôi ở Vũ Hán phải đóng cửa hoàn toàn do ảnh hưởng của các chính sách quốc gia. Do không có có thu nhập nên tôi muốn bán căn nhà hướng biển ở Hải Nam để lấy chút tiền. Thế nhưng lúc này, tôi phát hiện giá nhà ở đó đã giảm một nửa, thậm chí 750.000 NDT còn không bán được chứ đừng nói đến giá gốc. Sau đó, tôi mới biết rằng mua nhà ở Hải Nam vào năm 2017 là thời kỳ giá nhà ở cao nhất.
Kể từ đó, ngôi nhà của tôi chưa được bán và bây giờ nó gần như bỏ không vì tôi cũng không tìm được khách du lịch để cho thuê ngắn hạn. Sau 5 năm, tôi đã mất tổng cộng 750.000 NDT. Nghĩ đến đây lòng tôi đầy ân hận.
Sau tất cả, tôi nhận ra rằng bản thân mình đã quá ngây thơ tin người khi không tìm hiểu kỹ càng mọi thứ trước khi đưa ra quyết định mua nhà nên mới dễ dàng bị lừa như vậy.
Bên cạnh đó, có một bài học khi đầu tư BĐS mà tôi nghĩ ai cũng nên biết đó chính là nếu muốn mua BĐS để kinh doanh, đừng quá tin những lời hoa mỹ của nhân viên tư vấn về những viễn cảnh trong tương lai của BĐS. Thay vào đó hãy tự mình hoặc nhờ những người có kinh nghiệm xem xét những ưu và nhược điểm của BĐS ở thời điểm hiện tại và phân tích tiềm năng của nó. Như vậy bạn sẽ có cái nhìn khách quan và đúng đắn hơn.
Bên cạnh đó, nếu thực sự thích nhà hướng biển, bạn có thể thuê nhà ngắn hạn khi đến đây nghỉ dưỡng hàng năm, tiết kiệm chi phí hơn rất nhiều so với mua nhà riêng.
(Theo Toutiao)