Việt Hương nói không ngại lăn xả, ngâm mình dưới nước để vào vai người làm nghề vớt xác trên sông trong phim “Ma da”.
Diễn viên đóng vai chính phim điện ảnh do Nguyễn Hữu Hoàng đạo diễn, sẽ ra rạp vào tháng 8. Dịp này, chị nói về công việc và hôn nhân 18 năm bên chồng – nghệ sĩ kèn saxophone Hoài Phương.
– Trải nghiệm của chị với vai diễn mới là gì?
– Tôi có hơn một tháng quay hình tại rừng ngập mặn Cà Mau. 30 năm làm nghề, lần đầu tôi hóa thân một nhân vật làm nghề nguy hiểm. Dù vậy, tôi không thấy sợ vì từng đối diện nhiều sự mất mát, từng tự tay lo cho đồng nghiệp qua đời đột ngột. Tôi xem vai diễn này là duyên.
Các cảnh chính của tôi diễn ra dưới nước, phải ngâm mình nhiều giờ giữa lòng sông. Khi tôi tập trên cạn, mọi thứ khá trơn tru, nhưng đến ngày quay, lúc đầu không được như ý vì con nước thay đổi thất thường. Tôi chẳng có kinh nghiệm nào về công việc của nhân vật, phải học cách bơi, lặn điều khiển vỏ lãi (xuồng máy ở miền Tây), làm quen với nước sông bẩn, để diễn sao cho thật nhất. Tôi còn đi nhuộm da, phơi phèn để giống với vai người phụ nữ lam lũ.
Trong một cảnh giữa lòng sông, êkíp trang bị dây bảo hộ, luôn có người neo giữ để đảm bảo an toàn cho diễn viên. Nhưng có lúc tôi chủ quan, thả trôi người khi xuôi dòng, bất ngờ gặp con nước dữ nên bị cuốn ra xa, làm mọi người hốt hoảng. May mắn, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát nên không gây hậu quả đáng tiếc. Sau sự việc tôi rút ra bài học về sự thận trọng. Ông bà có câu “nhất thủy, nhì hỏa”, trước sông nước, con người nhỏ bé lắm, tôi không còn dám xem thường điều đó.
– Động lực nào để chị nhận lời tham gia?
– Có người hỏi tôi ở tuổi gần 50 sao phải vất vả trước ống kính máy quay làm gì. Tôi luôn đáp: Tiền bạc dù nhiều đến đâu, chưa chắc đã mua được cảm giác thỏa mãn với nghề. Dù có làm gì, tôi vẫn yêu nghề diễn nhất.
Sau mỗi cảnh quay khó, tôi sung sướng, cảm giác như vừa thắng một trận game. Khi sức khỏe còn tốt, tôi muốn dốc sức để xứng đáng với tình cảm của khán giả. Bản tính tôi lì lợm, thích sự thử thách khi đóng vai mạo hiểm. Tôi không sợ khổ cực, xấu, luôn hợp tác tốt nhất với đạo diễn trên phim trường. Tôi từng đóng các nhân vật có số phận bi kịch, hoàn cảnh đặc biệt như bị câm, mù, điên loạn. Nhưng mỗi nhân vật như thế đều mang đến cho tôi bài học, hiểu thêm về ý nghĩa cuộc sống.
– Một vài phim gần đây chị tham gia không đạt doanh thu tốt, chị mong chờ điều gì ở tác phẩm mới?
– Mỗi vai diễn khi nhận lời, tôi đều dốc hết tâm huyết để không hối tiếc. Nếu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không đạt như ý nguyện, thì tôi xem đó là số mệnh của một diễn viên, không thể đổ lỗi cho ai.
Từ lúc vào nghề đến nay, tôi chưa bao giờ xem mình là thứ nhất, cũng rất sợ được mọi người gắn cho mình danh xưng nào đó. Một đồng nghiệp của tôi từng chia sẻ áp lực khi được gọi là “ông vua phòng vé”. Tôi đồng cảm nên cố gắng giữ cho bản thân tâm thế làm nghề thoải mái. Tôi không bao giờ cho đàn em hay học trò gọi mình là “chị Hai”, “chị Ba”, bảo “cứ gọi là Việt Hương”.
Tôi cảm nhận còn dư năng lượng, thích vai diễn khó trên phim, dựng kịch. Trong công việc, tôi tôn trọng mọi người dù là bộ phận nhỏ nhất trong đoàn. Tôi không bao giờ cãi cọ hay gây chuyện với đạo diễn. Với tôi, sự đồng lòng của một tập thể là rất quan trọng.
Đóng vai khó, tôi được nhận cát-xê cao. Nhưng tiền không phải là tất cả với tôi. Điều tôi trân trọng hơn cả là tình đồng nghiệp, khoảnh khắc mọi người san sẻ cho nhau từng miếng bánh ăn chống đói trên phim trường. Với tôi, làm diễn viên đừng chỉ nghĩ đến tiền hay có quan điểm “chỉ làm đúng công sức với thù lao nhận được”.
– Chị giữ sức khỏe thế nào để làm nhiều công việc cùng lúc?
– Tôi nghĩ quan trọng nhất là ăn uống sạch. Tôi không uống nước ngọt có ga. Từ lúc làm nghề đến nay, tôi chỉ có khoảng ba năm phải ăn uống bên ngoài. Còn lại, các bữa đều do mẹ, chị gái nấu. Khi đi công tác xa, tôi luôn có người theo cùng để đảm bảo ăn sạch, tránh dầu mỡ.
Do tính chất công việc, tôi không có nhiều thời gian tập thể dục, thỉnh thoảng bơi, đi bộ tại nhà. Tôi cũng không sử dụng thực phẩm bổ sung, nếu cần đến thuốc sẽ hỏi bác sĩ kỹ mới dùng.
Tinh thần thoải mái là yếu tố quan trọng không kém. Tính tôi rất thẳng, không bao giờ giữ điều không vui trong lòng vì dễ gây ức chế. Khi về nhà hoặc bất kỳ lúc nào có thể nghỉ ngơi, tôi chọn giấc ngủ sâu để tái tạo năng lượng.
– Chồng cổ vũ tinh thần chị ra sao?
– Ông xã ủng hộ đam mê của tôi vô điều kiện. Khi tôi cắt tóc tém hay cạo đầu để phục vụ vai diễn, anh vẫn khen vợ đẹp. Khoảng thời gian tôi đi quay phim dài ngày, anh Phương hỗ trợ điều hành công việc kinh doanh.
Tôi may mắn vì có chồng tâm lý. Ngoài giúp tôi yên tâm tập trung cho nghệ thuật, anh Phương còn quan sát, lo cho sức khỏe của vợ. Chẳng hạn, lâu lâu không thấy tôi ăn thịt bò, uống chút rượu vang, anh gợi ý để đưa vào thực đơn nhằm bổ sung dinh dưỡng.
Sau nhiều năm chung sống, tôi thấy quan điểm “nồi nào úp vung đó” không sai. Ngày trước, tôi dễ quạu nếu không hài lòng về một việc gì đó, giờ thì đã giảm nhờ học ở anh sự kiên nhẫn. Tôi thấy hôn nhân phải biết nhịn, bù đắp thiếu sót cho nhau. Tôi luôn tôn trọng mọi sở thích của bạn đời, chẳng hạn anh muốn mở phòng thu mới, sắm nhạc cụ mới, tôi đều không cản.
– Chị dành thời gian cho con gái thế nào khi chạy show?
– Ở tuổi 15, con tôi – bé Elyza Nguyễn Phương Vy – bắt đầu thay đổi tính cách khi bước vào giai đoạn dậy thì, có lúc khó chiều. Tuy nhiên, con là người hiểu chuyện, biết chia sẻ với bố mẹ nên vợ chồng tôi không gặp khó khăn trong việc nuôi dạy. Tôi hay tâm sự với bé, chẳng hạn đi làm xa sẽ hỏi xem con có đồng ý. Trong nhà, chồng tôi nghiêm khắc hơn trong việc giáo dục con. Khi thấy không khí gia đình căng thẳng, tôi sẽ tìm cách kìm anh lại để con không sợ. Dù thế, mỗi khi có chuyện cần xử lý hoặc giúp đỡ, người bé tìm đến đầu tiên luôn là bố.
Ba năm qua khi từ Mỹ về Việt Nam sinh sống, con thích nghi khá tốt, giữ vững thành tích học tập ở trường. Bé có khiếu học ngoại ngữ, ngoài tiếng Anh còn học thêm tiếng Trung, Tây Ban Nha.
Tân Cao
Nguồn tin: https://vnexpress.net/viet-huong-toi-li-lom-khi-dong-vai-mao-hiem-4771631.html