Ngọn núi của thử thách và niềm tin
Kawagebo không chỉ nổi bật với độ dốc dựng đứng, mà còn bởi điều kiện khí hậu khắc nghiệt. Ngọn núi quanh năm chìm trong sương mù, bão tuyết bất ngờ và gió mạnh. Địa hình hiểm trở của nó được tô điểm bằng những bức tường băng trơn trượt, vách đá dựng đứng và những khe nứt sâu hoắm. Mặc dù thấp hơn nhiều so với Everest, sự khắc nghiệt của Kawagebo khiến nó thậm chí còn nguy hiểm hơn.
Trong lòng người Tây Tạng địa phương, Kawagebo không chỉ là một đỉnh núi, mà còn là biểu tượng thiêng liêng trong văn hóa Phật giáo Tây Tạng. Việc leo lên ngọn núi này bị coi là xúc phạm thần linh, dẫn đến sự phản đối mạnh mẽ từ cộng đồng. Truyền thống và niềm tin tôn giáo này đã làm tăng thêm rào cản văn hóa đối với những nỗ lực chinh phục Kawagebo.
Những nỗ lực ban đầu
Hành trình khám phá Kawagebo bắt đầu vào năm 1911, khi nhà thám hiểm người Anh Frank Kingdon Ward lần đầu tiếp cận ngọn núi tuyết Meili. Dù không tiến hành leo núi, nhưng chuyến thám hiểm của ông đã mở đường cho các cuộc hành trình sau này. Đến thập niên 1930, nhà leo núi người Áo Herbert Dürrenforth và đồng đội đã tiến hành nhiều chuyến thám hiểm. Tuy không chạm đến đỉnh, nhóm của ông để lại các tài liệu quý giá về địa hình và khí hậu của khu vực.
Khi Trung Quốc mở cửa vào những năm 1980, Kawagebo thu hút sự chú ý từ các đội leo núi quốc tế. Nhưng mọi nỗ lực leo núi đều thất bại, một số thậm chí phải trả giá bằng sinh mạng. Sự nguy hiểm của ngọn núi khiến các nhà thám hiểm nhận ra rằng, để chinh phục Kawagebo, không chỉ cần kỹ năng leo núi xuất sắc mà còn phải hiểu sâu sắc về địa phương và hòa hợp với văn hóa bản địa.
Bi kịch của đoàn thám hiểm Trung-Nhật
Bi kịch lớn nhất liên quan đến Kawagebo xảy ra vào năm 1991, khi một đoàn thám hiểm chung Trung-Nhật gồm 18 thành viên, trong đó có 11 người Nhật Bản và 7 người Trung Quốc, bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh núi này. Nhóm được dẫn đầu bởi Jiro Inoue, nhà khí tượng học nổi tiếng người Nhật, cùng phó trưởng đoàn Song Zhiyi, một nhà leo núi dày dạn kinh nghiệm.
Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, họ phải đối mặt với những trở ngại khôn lường: bão tuyết bất ngờ, độ cao khiến cơ thể suy kiệt và áp lực từ sự phản đối của người dân Tây Tạng. Tại một ngôi đền dưới chân núi, hàng ngàn người Tây Tạng tụ họp cầu nguyện để ngăn chặn hành động mà họ cho là báng bổ thần linh.
Ngày 3/1/1991, đoàn thám hiểm thực hiện nỗ lực cuối cùng. Nhưng chỉ sau vài giờ, tất cả liên lạc với họ bị mất. 17 thành viên của đội đã biến mất giữa bão tuyết, không một ai sống sót. Một cuộc tìm kiếm kéo dài 20 ngày không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, khiến cái chết của họ trở thành một trong những bí ẩn lớn nhất trong lịch sử leo núi.
Phát hiện bất ngờ sau 7 năm
Năm 1998, bảy năm sau thảm kịch, một người chăn gia súc vô tình phát hiện các thiết bị leo núi trong một khe băng tan. Khám phá này dẫn đến việc tìm thấy thi thể của 16 thành viên đoàn thám hiểm. Những ghi chép được tìm thấy trên thi thể họ gợi mở một khía cạnh khác thường: họ báo cáo nhìn thấy các hiện tượng lạ, như ánh sáng kỳ lạ và tiếng khóc vang vọng giữa băng tuyết.
Các nhà khoa học giải thích những hiện tượng này là kết quả của thiếu oxy và nhiệt độ cực lạnh, khiến não bộ con người tạo ra ảo giác. Tuy nhiên, với người Tây Tạng, những gì xảy ra với đoàn thám hiểm được xem là sự trừng phạt của thần linh.
Bí ẩn chưa có lời giải
Kawagebo tiếp tục là một biểu tượng của thử thách, bi kịch và niềm tin. Ngọn núi này không chỉ đòi hỏi lòng can đảm mà còn là bài kiểm tra về sự hiểu biết và tôn trọng với thiên nhiên và văn hóa bản địa. Dù các nỗ lực chinh phục Kawagebo vẫn tiếp diễn, nhưng câu hỏi về những gì đang chờ đợi trên đỉnh ngọn núi tử thần này vẫn còn để ngỏ.
Kawagebo nhắc nhở chúng ta về giới hạn của con người trước thiên nhiên, nơi mà lòng tham vọng và sự tôn kính phải luôn cân bằng để tránh những hậu quả đau lòng.
Nguồn tin: https://genk.vn/ngon-nui-kho-leo-nhat-the-gioi-chua-ai-tung-len-den-dinh-va-ty-le-that-bai-cua-nhung-nguoi-co-gang-len-den-dinh-la-100-20241116104247704.chn